Một quá trình thăng trầm của cuộc đời/Thấy đồng loại đau khổ mà vẫn vui chơi là đồ bất lương. Còn sức khỏe, trí lực mà tìm chỗ ẩn cư thì cũng là phường vô đạo !
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2018
Chú Dê và những người bạn
Chú Dê và những người bạn Chú Dê và những người bạn
Vào buổi chiều muộn, một chú dê thơ thẩn dạo chơi trên sườn núi. Bỗng nhiên từ đâu một con hổ lao ra như muốn nuốt sống chú dê tội nghiệp. Dê bèn nhảy dựng lên, gắng gượng húc cái sừng chống cự, đồng thời kêu lớn cầu xin bạn bè cứu giúp.
Từ trong đám cỏ, trâu liếc nhìn về phía tiếng kêu cứu, nhìn thấy hổ bèn bỏ chạy thục mạng.
Ngựa cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là hổ cũng nhanh như gió chạy thẳng một mạch.
Lừa dừng bước, biết là hổ cũng ba chân bốn cẳng chạy trốn vào khe núi.
Lợn đi qua, nghe thấy tiếng hổ cũng chạy biến đi đâu mất.
Thỏ vừa thấp thoáng nhìn thấy bóng hổ cũng rùng mình trốn vào trong bụi rậm.
Cách đó không xa, voi nghe thấy tiếng dê kêu cứu liền vội vàng chạy đến. Voi nhảy ra từ đám cỏ, nó lấy thân hình bệ vệ của mình để thị uy khiến hổ phải hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Dê thoát nạn trở về nhà, tất cả bạn bè đều tụ tập đông đủ.
Trâu nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Sừng của tôi có thể đâm thủng ruột lão hổ”.
Ngựa nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Guốc của tôi có thể đá nát đầu lão hổ”.
Lừa nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Tôi chỉ cần hét lên là lão hổ sợ chạy mất mật”.
Lợn nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Tôi dùng miệng nhấc bổng lên thì lão hổ ngã ngay xuống núi”.
Thỏ nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Tôi chạy rất nhanh, tôi có thể đi báo tin giúp cậu”.
Trong đám bạn bè huyên náo ấy, duy chỉ có voi là vắng mặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét